top of page

Thật giả, giả thật

  • Ảnh của tác giả: Hoa Nguyen
    Hoa Nguyen
  • 30 thg 11, 2022
  • 2 phút đọc



Hôm nay ngồi lục lại đống ảnh cũ trong điện thoại thì nhìn thấy tấm hình này. Tết năm ngoái, đây chính là tấm hình mình hì hụi cap tới cap lui, rồi ghép lại sau khi xem show Hướng về cuộc sống, vì quá thích câu nói của chú Huỳnh Lỗi: "Con người từ đầu tin tưởng tất cả đều là thật, rồi từ từ mới cảm thấy tất cả đều là giả. Rồi sau đó lại phát hiện có thật có giả, cuối cùng không quan tâm thật giả nữa."


Ngẫm nghĩ, so với các bậc cha chú, mình thì dĩ nhiên chỉ là mầm non vừa nhú, nhưng chắc chắn cũng đã qua rồi cái giai đoạn nhìn đời tất thảy đều lấp lánh màu hồng. Năm 18 tuổi, mọi điều mình thấy, mọi người mình gặp đều trông thật tốt đẹp. Non nớt và ngây ngô. Dễ dàng tin tưởng vào người khác. Không dưới một lần bị lừa gạt. Đã có hơn một lần tổn thương và cả bao lần vấp ngã. Sau những trải nghiệm chẳng mấy vui vẻ đó, ai rồi cũng nhận thấy cần phải thay đổi. Có người tìm cách khoác lên nhiều vỏ bọc hòng bảo vệ sự mong manh và yếu đuối của bản thân, nghi ngờ tất cả mọi thứ. Chúng ta dần học cách khép mình, ngại phải thật lòng bày tỏ cảm xúc với ai. Dè dặt mỗi khi đưa ra nhận xét về người khác, chần chừ khi có ý định giúp đỡ một người xa lạ. Vì ta sợ, rằng người khác sẽ không thích mình hay tệ hơn sẽ lợi dụng ta.


Thế nhưng, tới giờ, dù có bao lần “sáng mắt ra”, mình vẫn cứ không ngừng khao khát có thể sống sao để góp thêm vào phần cái thật thà trong cuộc sống này. Mình vẫn muốn ngây thơ tin rằng, còn nhiều điều dễ thương ẩn giấu giữa nhân gian lắm sự đảo điên. Mình vẫn vùng vẫy chống cự để giữ cái thật tâm. Bởi vẫn tin rằng sự chân thành là thứ mang trong mình sức mạnh của sự chuyển hoá. Đó là thứ có thể chạm đến vùng sâu nhất của một con người, làm cho mọi bức tường kiên cố nhất mà người ta dựng lên, rồi cũng có lúc biến mất, để đứng trước ta, họ có thể lại được là chính mình.


Thao thao bất tuyệt như thế, nhưng mình cũng chỉ biết chắc một điều là mình chả biết gì sất. Và có lẽ còn khướt mới đến cái ngày mình đạt đến cảnh giới chả còn quan tâm đến thật giả, trắng đen như lời chú Lỗi. Nhưng mình mong rằng, khi ngày đó tới, không còn quan tâm là do bản thân mình chủ động chọn lựa, chứ không phải là sự bất lực buông tay vì đã hết tha thiết với cuộc đời này.

Comments


bottom of page