top of page

Năm 23 tuổi, mình làm đơn đăng ký hiến tạng

  • Ảnh của tác giả: Hoa Nguyen
    Hoa Nguyen
  • 23 thg 10, 2022
  • 3 phút đọc


Điều này có nghĩa là mình sẽ tình nguyện hiến một phần mô, tạng cụ thể cho một người khác sau khi chết (hay chết não) mà không kèm theo bất cứ điều kiện nào.


Mình chưa bao giờ dám hé ra với bố mẹ mình một lời về sự kiện này. Bởi mình luôn biết rõ, trong văn hoá Việt Nam, nhắc đến cái chết vẫn luôn là một điều cấm kỵ. Thật kì lạ là một điều mà ai rồi cũng sẽ trải qua, đồng thời cũng là một sự kiện quan trọng, có sức ảnh hưởng lớn đến rất nhiều người quanh ta, lại chỉ luôn được đề cập rất chớp nhoáng và sơ sài.


Tất cả chúng ta đều sợ nó. Cái chết khiến ta rùng mình trước sức mạnh không thể cưỡng lại, đến mức tất cả mọi người đều khước từ việc nhìn thẳng vào thực tế, rằng nó vẫn luôn hiện diện: thà không trông thấy, không nhắc đến còn hơn.


Đó có lẽ cũng chính là lý do, việc hình dung mình sẽ chết, và trao tặng một bộ phận cơ thể của người đã khuất cho người khác thì quả là kỳ lạ và có phần điên rồ với nhiều người. Văn hoá Việt coi trọng việc ra đi toàn thây. Phải chăng do người chết đi sẽ tiếp tục sống ở một thế giới khác, nên họ sẽ cần một cơ thể toàn vẹn để bước tiếp vào một cuộc đời mới?

Mình chẳng biết, và có lẽ cũng chẳng ai có thể khẳng định được. Nhưng mình lại biết rất rõ, có bao nhiêu người sẽ có thể tiếp tục nhìn thấy, tiếp tục bước đi,... tiếp tục sống nhờ một người đồng ý hiến mô, tạng:


“Có hơn 18 cơ quan trong cơ thể có thể được sử dụng để cấy ghép, cứu người như tim, gan, thận, phổi, mô... Và, một người chết não có thể cứu sống hàng chục người khác.” “Một người hiến giác mạc có thể giúp 4 người thoát mù.” “Một người hiến các bộ phận cơ thể có thể cứu sống được 8 người, nhưng khi hiến tặng mô thì số người được cứu là 50 người.” (Theo Sức khoẻ đời sống)


Cái chết không phải là một dấu chấm hết. Chúng ta còn có một lựa chọn khác cho mình.

Năm 23 tuổi, mình đăng ký hiến tạng, mong rằng một ngày nào đó, sự ra đi của mình không chỉ tồn tại duy nhất nỗi đau, mà còn có thể giúp cho người khác được tiếp tục nhìn thấy ánh sáng. Và người thân của mình rồi sẽ cảm thấy được an ủi, khi một phần của mình lại được tiếp tục sống, dù là trong cơ thể của người khác.


Năm 23 tuổi, mình đăng ký hiến tạng, như một cách nhìn thẳng vào cái chết. Vì tất cả chúng ta, ai rồi cũng sẽ đến lúc phải ra đi, nên khi còn có thể, hãy trân quý lấy cuộc sống này.


Hôm nay, ngồi trong rạp xem phim Memento Mori: Đất, một lần nữa những cảm xúc của 4 năm trước đây lại ùa về.


Memento Mori là một câu thành ngữ Latin có nghĩa là "Hãy nhớ rằng ngươi sẽ phải chết". Bộ phim được dựa trên câu chuyện của chị Vân - một nhân vật có thật trong cuốn sách Điểm đến của cuộc đời (tác giả Đặng Hoàng Giang). Mạch phim chậm cùng góc máy đẹp đến nao lòng khắc hoạ những ngày cuối cùng của một bệnh nhân ung thư. Chị là mẹ của hai cô con gái, là một người vợ và cũng là một người con. Trong những ngày cuối cùng đó, chị đã ước ao gì, đã khát khao gì, đã nhắn nhủ gì với gia đình của mình... Câu chuyện tưởng nặng nề được kể lại thông qua nhiều hình ảnh ẩn dụ, khiến cái chết không còn quá bi thương. Nhưng cảm xúc nó mang lại chắc chắn sẽ có sức ảnh hưởng nhất định đến khán giả.


Theo ý kiến cá nhân mình thì đây là một bộ phim khó xem với nhiều người bởi mạch phim rất chậm. Nhưng khó xem không có nghĩa là không đáng để xem, vì chắc chắn rồi nó sẽ khiến bạn ít nhiều biết ơn vì mình còn đang được sống ở trên đời.


>> Tìm hiểu về bộ phim tại đây: https://www.facebook.com/mementomori.vn >> Và cho các bạn muốn tham khảo về thủ tục hiến tạng tại: https://vnhot.vn/article/huong-dan-dang-ky-hien-tang-mo-tang-sau-khi-chet-chet-nao

Comments


bottom of page